#cắt tóc tại nhà
Explore tagged Tumblr posts
tranandbeauty · 2 years ago
Text
Bật Mí 7 Mẹo Tự Cắt Tóc Dễ Dàng Tại Nhà
Khi nhắc đến việc làm tóc, hầu hết mọi người trong chúng ta đều nghĩ rằng chúng ta cần phải ra tiệm làm tóc. Tuy nhiên, bạn có biết rằng việc cắt tóc cũng có thể được thực hiện dễ dàng tại nhà. Nhất là trong thời gian cách ly vì dịch bệnh, việc tự làm tóc trở nên cần thiết hơn bao giờ hết. Chúng không chỉ dễ dàng tùy chỉnh và cũng có thể đẹp như ở ngoài tiệm với 7 mẹo sau đây! #tranandbeauty_com #Chăm_sóc_tóc #Cắt_tóc #cắt_tóc_tại_nhà #chăm_sóc_tóc #mẹo_cắt_tóc_tại_nhà #tóc_khô #tóc_mái https://tranandbeauty.com/cat-toc-tai-nha/
Khi nhắc đến việc làm tóc, hầu hết mọi người trong chúng ta đều nghĩ rằng chúng ta cần phải ra tiệm làm tóc. Tuy nhiên, bạn có biết rằng việc cắt tóc cũng có thể được thực hiện dễ dàng tại nhà. Nhất là trong thời gian cách ly vì dịch bệnh, việc tự làm tóc trở nên cần thiết hơn bao giờ hết. Chúng không chỉ dễ dàng tùy chỉnh và cũng có thể đẹp như ở ngoài tiệm với 7 mẹo sau đây! (more…)
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
baosam1399 · 2 months ago
Text
Mình đã quyết định học tiếng Nhật, tới nay là gần 1 tháng, mặc dù mình đã rất cố gắng, gần như trong suốt mấy năm trở lại đây, lần học tiếng nhật này là lần mình nghiêm túc nhất, còn nghiêm túc hơn gấp 3 4 lần mình mua đống sách tiếng Hàn kia (ừm.. sau 4 5 năm mình thực sự đã buông bỏ chấp niệm học tiếng Hàn, mình còn nhớ đợt điên điên học tiếng Hàn, mình viết đầy 2 trang giấy A4 từ vựng mà hôm sau não bộ lại rì sét như 1 tờ giấy trắng 😂), may là giờ đây mình lại có thể ngồi học tiếng nhật suyên suốt 6 7 tiếng đồng hồ, mình học theo logic của 5 năm trước khi bắt đầu học tiếng trung, nhưng nói thật tới hiện tại mình vẫn... chẳng nói được nhiều lắm hahaha 😅 chẳng biết tại sao nữa... nếu theo cách mình hay "ngụy biện" thì là não bắt đầu thoái hóa, học cũng không nhớ được nhiều như trước.
Tumblr media
Thực ra cơ duyên để học tiếng nhật cũng chỉ vì 1 phút nông nổi sau khi ở nhà phè phỡn 3 tháng trời ngồi cày Conan, tự dưng muốn học tiếng Nhật nên quyết tâm mua sách luôn. À đấy, nhắc mua sách lại buồn cười, mình nhìn nhầm sách "sơ cấp 1" thành "sơ cấp 2" thế là phí tiền mua mất 3 quyển sơ cấp 2 rồi lại mất thêm 1 khoản y chang mua lại sơ cấp 1, mà không chắc có thể học nổi tới sơ cấp 2 hay không 😅 Hay thật....
Tumblr media
Mình không còn nói chuyện với những người khi xưa ở H mình nghĩ sẽ mãi giữ liên lạc, nói thật lòng thì mình không còn tìm được chủ đề chung để nói chuyện nữa, nhưng nhiều lúc thật sự muốn nhắn tin cho họ hỏi xem dạo này họ thế nào, nhưng lại thấy ngoài hỏi "dạo này thế nào" ra, chẳng còn biết nói gì hơn nữa lại thấy sáo rỗng, mình từng thủ thỉ với Lá nhỏ rằng mình buồn vì nghe những tin tiêu cực từ H lắm, vì nó đã từng là ngôi nhà mình trân quý nhất, dù là đi tới NH nào cũng luôn cố gắng biến một phần của nó trở nên tốt đẹp nhất hết mức có thể, nhưng chẳng hiểu sao những thứ mà mình trân trọng lại thành như vậy, là nó vẫn luôn như vậy, hay do khi xưa tự mình đã gắn quá nhiều filter lên nó để rồi cũng tự mình ôm mộng tưởng rằng nó rất tốt đẹp đây. Mình từng nghĩ mình rất không thích nói ra những câu đại loại kiểu "cuộc sống là vậy", "thời gian là vậy" nhưng không thể không thừa nhận, vẫn có những khi mình phải thừa nhận những câu như vậy chẳng trật đi đâu được, hahaha mình đúng là con d�� hơi suốt ngày thích lảm nhảm những câu chẳng đâu vào đâu mà.
Tumblr media Tumblr media
Mình chăm chỉ học hành, những tháng đầu nghỉ việc là tập viết lại chữ Hán, những tháng sau là học tiếng Nhật, nếu có những chuyện phiền lòng không thể tâm sự cùng ai mình sẽ bật mí với riêng Lá nhỏ, mình không còn hay lên fb chia sẻ cuộc sống cá nhân, 1 ngày dành đủ 2-3 tiếng đều đặn tập thể thao, mình cũng đã cắt phăng đi mái tóc dài nuôi 4 năm nay vào hôm 3.10, mặc dù trước đó cũng từng thề thốt khỏi mồm với chị rằng "em sẽ chẳng bao giờ cắt tóc nữa đâu", thề với Tuấn Ngọc rằng "em chắc chắn sẽ nuôi tóc dài tới mông cho coi". Đấy, thế mới thấy những lời đã hứa, những câu đã nói cũng chưa chắc chắn sẽ giữ được tới cuối cùng, mình 善变 lắm mà.
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Mình cũng đã từng nghĩ có lẽ mình sẽ gắn bó với H 10 năm, mười mấy năm, giống như thầy, giống như 店长 vậy đó, nhưng nghĩ lại thì từ lúc nghỉ việc tới nay, mình có tiếc nuối, có hoài niệm, có cáu gắt, nhưng tuyệt không hối hận, tại sao nhỉ? Chắc do đó không còn là "nhà" nữa rồi, chỉ là nơi làm việc mà thôi.
Tumblr media
Mình xem lại 《Thanh Xuân 18x2》 3 lần, mình chẳng hiểu sao nữa nhưng lần nào xem mình cũng bồi hồi, bồi hồi vì cái gì thì không biết 😅 chỉ là có cảm giác như vậy đó, Jimmy và Amy, mình và những người từng đi qua cuộc đời mình, Jimmy đã có dũng khí nói tạm biệt với Amy sau 18 năm dài đằng đẵng để bắt đầu lại một cuộc sống khác, nhưng sau nhiều năm tới vậy, mình vẫn không có cơ hội để nhận được những câu trả lời, những lời từ biệt chính thức của những người "không từ mà biệt".
Có lẽ mình sẽ bắt đầu lại ở một nơi khác, mình báo với thầy rằng tháng 11 mình sẽ vào với thầy, nhưng thời gian mình vào với thầy không được lâu, mình đã hỏi thầy rằng dù có thể mình không giúp được thầy nhiều thời gian thì thầy sẽ không trách mình chứ, thực ra thầy chẳng nói gì cả, thầy chỉ bảo mình là cứ vào đây đi đã rồi sẽ nói chuyện sau mà thôi. Vậy nên mình cũng quyết định sẽ xa nhà, xa mọi người, xa luôn chính "bản thân mình" ở đây, mình luôn hy vọng cuộc sống hãy nhẹ nhàng với mình một chút nhưng lại ngộ rằng "Cuộc sống sẽ chẳng vì bạn là con gái mà yêu chiều bạn". Mình nhớ không lâu trước đó mình bảo với Tuấn Ngọc rằng có lẽ mình không thích hợp sống trong thời hiện đại đâu, tại sao ư, tại vì mình là con nhỏ suốt ngày thích đau đáu những kỉ niệm xưa cũ, thích nhai lại những tháng ngày chẳng ai còn muốn nhớ lại mà. Xã hội đang thay đổi, mình không thay đổi thì sao mà hòa nhập với cộng đồng được chứ, mình hiểu vậy nhưng lại cứ chẳng chịu đổi thay, cứ thích lý sự cùn theo kiểu mình sẽ không bao giờ thay đổi, cuộc sống của mình đang sống đang diễn biến giống theo một cách nói gọi là : "tiệc cơ động" giống như trong một bộ phim mà mình từng xem, ý nghĩa của nó giống như tiệc cỗ dài ngày, ngày đầu tiên mọi người ăn hết rồi đi, ngày thứ 2 người đi rồi lại có người tới....
38 notes · View notes
maimaichivichinhminhmanohoa · 6 months ago
Text
Tumblr media
1/2 năm trôi qua t đã làm được gì?
1. không hoàn thành (vì số 2)
2. rớt aim (vì chủ quan, vì tâm lý)
3. đã hoàn thành
4. chưa hoàn thành
5. đang cố gắng
6. đang cố gắng (teaching, excel, capcut, canva, plan, có thêm một vài thói quen tốt như đọc báo, đọc sách...)
7. có cố gắng nhưng không đáng kể (cụ thể hạn chế bia rượu, give up các mqh toxic, vẫn bỏ bữa, vẫn thức khuya, không chăm sóc tốt cả về mental lẫn physical health)
6 tháng còn lại sẽ làm gì?
dĩ nhiên là tiếp tục hoàn thành mục tiêu của 2024
1. Vào lại Đà Nẵng xin việc (part-time) và tiếp tục làm chị giáo.
2. Ôn thi và thi lại, tháng 7 sẽ thi C1 VSTEP, tháng 10 sẽ thi lại IELTS và chắc chắn phải đạt aim.
3. Mỗi tuần sẽ dành ra ít nhất 3 ngày để tập thể dục (có thể tập tại nhà, gym, biển, công viên ... miễn là có tập).
4. Ăn uống đủ bữa, cố gắng nấu ăn ở nhà và hạn chế ăn ngoài, hạn chế đồ ngọt.
5. Biết buông bỏ, biết từ chối khi bản thân không muốn.
6. Hiến tóc, cắt ngắn.
7. Đi du lịch một mình.
8. Dám đối diện với cảm xúc của bản thân.
9. Nói nhiều hơn, hướng ngoại hơn, đi ra ngoài tiếp xúc với nhiều người hơn.
"Kể cả khi điều đó không khiến người khác nhìn vào trầm trồ ngưỡng mộ, kể cả khi điều đó không có gì to tát hoặc lớn lao. Chỉ cần bạn cảm thấy hạnh phúc và hài lòng khi đạt được điều đó. Thì nó chính là thành quả."
I can do !ttttt
7 notes · View notes
iam-annhien · 6 months ago
Text
Khi yêu Phương, tôi còn trẻ lắm. Tóc mềm cực, không hề uốn hay nhuộm. Mắt còn trong văn vắt. P đi ngang xẹt qua đời của tôi, bị tôi bắt lại. Thế là đi cùng nhau hết 5 năm tuổi trẻ của tôi. Và là cả cuộc đời của P.
Tôi gặp gỡ và yêu P vào những ngày mùa xuân - Đó là quãng thời gian mà khi người ta trẻ, người ta sẽ không nhận ra nó sẽ đến duy nhất một lần trong đời.
P cao hơn tôi những một cái đầu, tóc lúc nào cũng cắt cao sát gáy, hay mặc T-shirt màu đen. Mắt P sâu, giọng trầm ấm. Nhắn tin tiếng việt không bao giờ viết tắt một chữ nào, nhưng lại kiệm lời kinh khủng: “Đã ăn gì rồi?” “Chẳng gì cả, nhớ em thôi” “Đừng nói vậy!!” “Đừng khóc, anh đau lòng” “Anh không nghe họ, anh chỉ nghe em!” “Nhiên! Sau này đừng đứng chỗ cao như vậy nữa, anh sẽ lo lắng” “Anh không sao” “Tin anh”…
Gặp P lần đầu tiên ở thư viện. 1 lần nhìn bóng lưng của P đã quyết định phải theo đuổi cho bằng được.
Ngày đó. Ở cầu thang dãy trọ, dưới ánh sáng của bóng đèn huỳnh quang. Tôi nhìn vào mắt P và nói “Nói yêu em đi! Lừa em cũng được”
Nhưng mà P lại không nói một lời!
P đã từng nói yêu tôi chưa nhỉ???? Tôi không nhớ nổi nữa!
Hình như là chưa.
SG dạo này cứ mưa. Mà trời mưa thì sẽ nhớ tới những chuyện có liên quan đến mưa.
Hồi năm tôi 22 tuổi. Có một lần, Tôi đi làm về đến dãy trọ đã sắp 12h đêm. Trời tháng 6 mưa dầm mưa dề. P thì có việc bận không đón tôi được. Nước ngập đến mắc cá chân, tôi 1 tay xách giày 1 tay cầm hộp đồ ăn mang về cho em mèo hoang, vừa đi vừa lèm bèm… Cái thành phố này không biết khi nào mới khá lên nổi, mưa có tí mà ngập hết cả đường… Còn chưa nói hết câu đã thấy em mèo nằm yên bất động dưới nước. Tôi hoảng hồn quẳng cả giày. Em ấy đi mất rồi, không biết từ lúc nào, không biết tại sao. Lấy điện thoại gọi cho P, anh không bắt máy. Tôi không biết làm sao nên cứ ngồi đó khóc. Sau đó chạy lên phòng tìm 1 hộp giấy bỏ em ấy vào, rồi lại ngồi xuống khóc.
Hơn 12h đêm P gọi lại, tôi vẫn còn khóc, nấc lên từng chập dài, nói tiếng có tiếng không. P sang đón tôi, tìm chỗ chôn em mèo rồi đưa tôi qua nhà anh ấy lấy túi trà đắp mắt cho tôi.
Tôi gối đầu trên đùi P. Uể oải hỏi: “Có phải anh thấy em rất thích khóc không? Người ta nói con gái không nên khóc trước mặt con trai quá nhiều đâu. Khóc nhiều nước mắt sẽ không quý giá nữa”
P nói: “Phải xem là ai”
Tôi thắc mắc: “Em tưởng anh nói phải xem là việc gì chứ”
P khẳng định lại một lần: “Phải xem là ai”
“Ờ”
“Bởi vì là em nên rất quý giá, từng giọt điều quý giá”
Tôi im lặng. Lát sau lại nghe tiếng P khe khẽ: “Lúc nãy không nghe điện thoại của em, anh xin lỗi”
“Không sao. Anh bận mà”
“Nhiên”
“Hả?”
“Tin anh, sau này sẽ không có chuyện anh không nghe máy nữa. Chắc chắn sẽ không để lỡ 1 cuộc gọi nào của em”
Tôi nhìn P, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo lúc sáng đi làm: “Em tin anh mà”
“Cảm ơn em đã tin tưởng anh như vậy!”
May mà có P, may mà có người để tôi tin. So với việc không được ai tin tưởng, tôi cho rằng, không có ai để tin đáng buồn hơn. Phải không!!!
Có người hỏi tôi sao cứ nhớ về P miết, có buồn không. Không. Tôi viết lại và ngỡ như đang tô màu cho thanh xuân của mình thêm lần nữa.
Những năm tháng đó là tài sản quý giá nhất trong đời tôi. Tôi nhớ, hồi năm thứ năm sau khi P mất, tôi viết 1 bức thư cho anh:
“Phương! Em đã đi rất nhiều nơi, qua rất nhiều sân bay, nhiều bến xe đông đúc, ngủ gục ở biết bao phòng chờ. Em đi xa khỏi anh, khỏi những ám ảnh giữa lòng bàn tay. Bao nhiêu mùa trôi qua em chẳng biết… Mọi thứ dường như đã xóa trắng, từ mùa xuân năm anh đi. Bao năm qua, em lủi thủi một mình. Những đêm mưa không có ai ủ ấm, những chậu hoa không ai tưới nước cùng. Vào những năm tháng cùng cực nhất của cuộc đời, lạ kỳ làm sao khi em vẫn có thể mỉm cười ấm áp khi nghĩ về anh, về đêm nào ở góc cầu thang cũ kĩ – em đã níu vạt áo anh mà thầm thì: <<Phương, nói yêu em đi, lừa em cũng được>>. Tình yêu anh lớn bao nhiêu thì nỗi ám ảnh lớn bấy nhiêu. Không, lớn hơn, gấp ngàn lần như thế. Năm tháng của em, tuổi trẻ của em, những đam mê của em… biết không P? Ngay khoảnh khắc đó, tất cả đã đứng yên - Và biến mất. Bao nhiêu ngôn từ cũng không đủ để diễn tả nỗi đau trong em lúc ấy, lúc này, về sau, và mãi mãi.
Em thôi cười, thôi nói, thôi xước vỡ, thôi đắm say.
Có lúc em tưởng mình đã quên sạch. Tự đấm mạnh vào ngực mình cũng không thấy đau. Nhưng mỗi đêm, em vẫn không ngủ được. Em nhìn lại từng phút giây đã qua của cuộc đời mình – em bỗng thấy hoảng hốt. Lòng bàn tay em run rẩy. em vẫn chưa tha thứ cho mình. Vẫn không muốn tha thứ cho mình.”
Rồi mang thư lên mộ đốt.
Tôi cứ ngồi đó, rầm rì nhắc những chuyện xưa cũ. Hát những bài hát anh từng hát, bình thản. Từ sáng đến tận khi mặt trời đứng bóng.
….
7 notes · View notes
flirt-flop · 4 months ago
Text
Gần đây tóc tôi dài, không dài như 10 năm trước, lúc còn là sinh viên, nhưng dài trong vai một nhân viên văn phòng mẫn cán.
Hồi xưa, tôi có đứa bạn học Đại học Kinh tế, mấy lần đến trường nó chơi, thường đi qua trường Kiến trúc. Sinh viên Kiến trúc toàn dị nhân! Hoặc là tôi hay gặp sinh viên như vậy. Ông nào tóc tai cũng nghệ sĩ, hay đứng, hoặc ngồi, hút thuốc, tán chuyện trước cổng trường; thỉnh thoảng có mấy ông ôm giá vẽ, mắt cứ nhìn xa xăm, râu ria lún phún. Hồi đó, tôi mà len lén vào đứng cho đủ tụ, thì nhìn tôi cũng không khác gì mấy ông ấy. Tại tôi cũng tóc tai bù xù, mặc quần rách gối.
Nói vậy để thấy tôi đã từng thích tóc dài như thế nào. Hồi cấp 2 toàn bị giám thị hăm he cắt tóc; lên cấp 3 thì ba đe, bảo thanh niên tóc tai cho đàng hoàng. Ba tôi gốc miền Trung, ông đại diện cho những người cha thương con, nhưng có lối dạy con đầy quy tắc và có phần gia trưởng. Đối với ông, chuyện ngoại hình, ăn mặc luôn liên quan chặt chẽ đến tính khí con người. Hễ tóc tai chân phương, quần áo thanh bần mới là người đứng đắn. Còn ai tóc dài chấm tai, quần là áo lượt đều bị ông liệt vào hạng bất lương. Với một người cha như vậy, tôi nào dám mốt miếc, se sua, chỉ đến khi học Đại học xa nhà, nghĩ mình đã thoát ly gia đình rồi, tôi mới dám “bất lương”.
Vậy mà có lần, hồi lâu rồi, tôi thử bớt bất lương một chút, tôi cắt tóc ngắn rồi uốn phồng lên một tí, tưởng để làm mới bản thân vì bạn gái, thay đổi hình ảnh, nghĩ để cứu vãn một mối quan hệ đang nhạt dần. Vậy mà người vẫn bỏ ta đi. Còn tôi, rất lâu sau này, vẫn chẳng hiểu tại sao có lúc mình ngớ ngẩn như vậy.
Anh em ạ, đừng phí thời gian cho những việc chẳng đáng. Mất một cô gái thì đau đấy, nhưng đánh mất chính mình, nói một cách bình dân, thì tiêu đời!
5 notes · View notes
nguoihattinhca94 · 7 months ago
Text
Bóng Già
BÓNG GIÀ - Part 1 - Cho thêm đồ đi, pha đặc, không hút qua lọc! Thằng Long nói. Nó nằm sục buồi, mắt dán vào màn hình TV đang chiếu cảnh hai thằng đàn ông địt nhau và ra lệnh cho Quang. 2k8 mà buồi thằng bé to như tây, bọn trẻ con dạo này lớn quá, đéo biết ăn gì mà buồi to hơn cả tây cũng nên. Chả vậy thì Quang mới mê mẩn thằng bé! Giống đĩ, buồi to là mê lắm! Quang lọ mọ với lấy đôi kính, hắn sợ là với môt thằng đàn ông sinh năm 1970 như hắn không có kính sẽ làm đổ hết đống ma túy quý giá kia mất. Phải hầu hạ thằng bé thật tốt thì mới đc nó cho chơi đồ và được nó địt chứ!   ***** Quang bước ra từ phòng tập, hắn với lấy con điện thoại, đã thấy chục tin nhắn ở đó. Anh Minh, anh bách, anh Cường… nhắn tin tha thiết rủ hắn tới nhà chơi. Hắn lười nhác lấy máy sấy tóc sấy lại mái tóc đen bóng, cắt kiểu tỉ mỉ. Khuôn ngực nở nang đầy đặn, từng giọt nước chưa lau đọng lại như những viên kim cương. Hắn đẹp. Mông to, vú nở. Ở cái thời 7x, hiếm có ai đầu tư tập thể hình như hắn, hắn dâm, chỉ một tấm chụp mông trần trên yahoo cũng đủ để hắn nổi tiếng toàn Hà thành. Trẻ, và đẹp, tình nhân bên cạnh hắn nhiều vô kể. Ở cái thời mà người ta còn đắn đo một cuộc điện thoại về cho mẹ thì hắn đã được tặng con Motorola xịn nhất. Người yêu hắn tặng, nhưng hắn biết, hắn chẳng yêu người nào, hắn chỉ yêu buồi, buồi to, men, là hắn thích. Ở cái tuổi trẻ và đẹp, hắn có rất nhiều lựa chọn. ***** Thằng Long 2k8 bật cái khò cành cạch, hút sâu một hơi khói dài và nhổ vào miệng Quang đang quỳ dưới đất. Quang hấp tấp đớp lấy như một con chó đớp vội miếng mồi rồi phù má, ra sức nhét con cặc to tổ bố của thằng Long vào họng. Khói bung tỏa, lan ra khỏi cái đầu trọc lóc, khuôn mặt hốc hác chảy xệ già nua của hắn. Long cầm hai cái khuyên vú to tổ bó của Quang nhấc lên một cách thô bạo. Nó vừa tiêm cho con đĩ già trọc lóc ấy 1 mũi Fentanyl, nên chắc là thằng Quang chỉ thấy sướng, rên lên như đĩ. Ánh mắt vô hồn của hắn nhìn Long cố tỏ ra âu yếm, nhưng lại sâu thẳm hun hút, tối đen như mực, chả biết hắn đang cố biểu đạt cảm xúc gì. Long cũng chẳng để ý, cái nó cần là cái mồm răng rụng gần hết của Quang trọc đang dính chặt vào buồi nó. ***** Anh Cường chạy ra mở cửa chiếc taxi, Quang bước ra chắc chỉ thua mỗi nghệ sĩ. Hắn vênh váo, hắn đem đến cái mặt như ban phước cho anh Cường. So với Cường, Quang thifcs Minh hơn, nhà to, giàu, chịu chi, lại buồi to địt khỏe, dù anh có già một tý, thì cũng là quan chức. Còn lão Cường này thì… Cường vẫn đon đả, hắn luống cuống mời Quang vào nhà, rót trà rồi thì cung kính các thứ. Quang thấy cảnh săn đón này không tệ, thôi, địt nhau với Cường giải khuây cũng được. Quang tụt quần xuống, chỉ thấy Cường luống cuống bò lại hấp tấp ngậm buồi hắn mút như ăn mày đói khát. Cường nhẹ nhàng xoay mông lại, Cường quỳ dưới đất, há mồm, lè lưỡi liếm lỗ đít của  hắn như sợ ai bú mất ấy. ***** Lưỡi của Quang đang lè ra để thằng Long ngồi lên mặt thong dong hút đá sục cặc và xem sex, mùi nồng thối sực lên. Hình như Long đi ỉa không chùi đít, để cho Quang liếm thì phải. Trong lúc ấy Quang nứng quá, hắn tự động dồi con buồi giả khổng lồ vào lỗ đít, hai cái mông lép kẹp của hắn cứ nhún nhún lên ra cái vẻ là phê lắm rồi. Long vẫn kệ mẹ gã nằm dưới đít quằn quại rên rỉ, nó vẫn mải mê xem phim và sục cặc. Nhiều lúc Quang nghĩ về thời trẻ của mình từng là tồn tại đặc biệt phương được người người săn đón, thế mà giờ đây phải nằm dưới liếm đít dính cứt của thằng con trai kém mình gần 4 chục tuổi đầu.  Hắn nhục nhã quá, nó nhục nhã nhưng nó sướng, cũng thấy may mắn vì còn được trai trẻ chơi cái lồn già nghiện ngập của mình. Việc được những con cặc to, trẻ cắm vào lồn giờ đây đối với hắn là một ân huệ, vì nhìn hắn bây giờ người không ra người, ma không ra ma người ta không đuổi đi là may chứ đừng nói là được địt.
6 notes · View notes
nhungcuonsachhay · 10 months ago
Text
Hoa Sữa - Nguyễn Phan Hách
Tumblr media
HOA SỮA.
Tuổi mười lăm em lớn từng ngày, Một buổi sáng bỗng biến thành thiếu nữ. Hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ, Hoa sữa thơm ngây ngất bên hồ.
Tình yêu đầu mang hương sắc mùa thu, Mùi hoa sữa tan trong áo em và mái tóc. Tình yêu đầu tưởng không gì chia cắt, Vậy mà tan trong sương gi�� mong manh.
Tại mùa thu, tại em hay tại anh? Tại sang đông không còn hoa sữa? Tại siêu hình tại gì không biết nữa? Tại con bướm vàng có cánh nó bay?
Ðau khổ nhiều nhưng éo le thay. Không phải thời Romeo và Juliette, Nên chẳng có đứa nào dám chết, Ðành lòng thôi mỗi đứa một phương.
Chỉ mùa thu còn trọn vẹn yêu thương, Hương hoa sữa cứ trở về mỗi độ, Hương của tình yêu đầu nhắc nhở, Có hai người xưa đã yêu nhau…
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phạm Việt Long phổ nhạc thành bài hát Tình đầu.
Nguồn: Nguyễn Phan Hách, Hoa sữa, NXB Hội Nhà văn, 2000
5 notes · View notes
kgcdn · 2 years ago
Text
Cửa sổ bật tung và gió ùa vào mọi ngóc ngách của quán. Tôi ngồi trước ghế băng ở cửa và nhìn xuống biển. Tôi nói, dì à, nơi này thật tốt.
Dì pha một ấm trà và chúng tôi cùng nhâm nhi. Cảnh sắc thay đổi liên tục, mây tụ rồi tan, ánh nắng lúc ẩn lúc hiện. Có vẻ như chiều tối sẽ có giông.
Dì nói mưa ở biển là buồn lắm. Như giăng một tấm màn trước mắt.
Trên con dốc đi xuống bãi tắm chỉ lưa thưa người, vẫn thấp thoáng những cánh diều, tiếng cười của lũ trẻ tan vào gió. Bãi cát dài và loang lổ nắng, phía xa là lá cờ của những chiếc thuyền, một màu đỏ trên nền nước xanh thẫm.
Tôi về đây khi tâm trí bị rút cạn bởi thành phố. Con vật khổng lồ ấy chuyển động không ngừng, huyên náo và ồn ã nghiền nát những lớp người nhỏ bé bên dưới, trong đó có tôi. Ánh đèn làm tôi chói mắt, màn hình sáng và bảng biểu làm tôi tan biến thành con số vô tri của những bản báo cáo.
Tôi gọi cho dì hỏi, có phải con rất hèn nhát không.
Như mọi lần dì cười. Ồ, dũng cảm đâu phải là không sợ hãi đâu con. Dũng cảm là người biết chế ngự nỗi sợ hãi đó.
Con thấy mình phải gồng gánh quá nhiều.
Không phải đâu. Là con nghĩ mình phải gồng gánh quá nhiều đó thôi. Suy nghĩ mới là quan trọng.
Tôi im lặng. Nghe điện thoại và nhìn ra ô cửa bé của phòng mình. Cửa sổ bé nhìn ra bức tường của một nhà khác. Tầm nhìn tôi bị giới hạn. Hơi thở của tôi luôn không sâu. Trong sự phản chiếu của lớp kính, mắt tôi đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Tôi hay tỉnh dậy với cơn đau nửa đầu.
Nhưng tôi còn rất trẻ. Tôi đâu thể tồn tại thế này.
Dì muốn con về đây một thời gian. Sự thể đã thế. Con về ở với dì.
Và tôi ngồi đây, trên một băng ghế dài nhìn ra biển. Uống một tách trà ấm vào buổi chiều trước cơn giông đang kéo đến từ phía xa.
Dì ơi thật lạ. Con ngủ được giấc sâu nhất từ trước tới giờ.
Phải 12 tiếng ấy nhỉ. Dì cũng lâu lắm rồi không ngủ dài như thế. Ngủ được là tốt.
Con định nếu quay lại thành phố, sẽ thu xếp bỏ hết rồi về đây.
Nhà mình, mình về lúc nào cũng được. Cái dì muốn, chính là con phải tự thỏa thuận được với bản thân mình.
Là sao hả dì, con không hiểu.
Là con về đây thật vui vẻ, chứ không phải là một nơi để chạy trốn các vấn đề của mình. Ở bất cứ đâu, nếu con cứ mang theo trong đầu, con cũng không thoát khỏi các vấn đề đó được. Dì muốn con đối mặt với nó đàng hoàng, có thể lành lặn hoặc tan vỡ, nhưng nó phải có câu trả lời rõ ràng. Con phải có trách nhiệm với câu trả lời đó.
Lẽ ra dì nên tiếp tục nghề giáo. Tôi cười. Con nghĩ học sinh của dì sẽ thật hạnh phúc.
Đâu phải cái gì muốn cũng được. Số phận đưa đẩy dì làm một bà chủ quán, chứ không phải là cô gõ đầu trẻ. Không thể chọn làm cả hai, dì đành đi ngược lại giấc mơ ngày xưa của bản thân.
Dì có buồn không.
Buồn chứ con. Những ngày đầu cứ tối về là dì khóc, cả ngày đứng mỏi nhừ người, tối về lại nằm khóc. Thật thê thảm. Dì nói rồi nhìn tôi. Giống như con bây giờ vậy. Nhưng gia đình cần mình lúc đó để gánh vác, cũng không hẳn, dì nói vậy không phải, dì nghĩ gia đình cần mình trong lúc hỗn loạn đó.
Sống cho bản thân thật khó đúng không dì.
Đúng rồi. Cuộc đời vốn nhiều ràng buộc, những sợi dây cứ trì kéo khắp nơi. Nhưng học cách chấp nhận được thực tế rồi, sau dần mình cũng sẽ thu xếp được thôi.
Con về đây những ngày con thấy tệ nhất. Dì à, con cảm ơn dì.
Chưa phải là tệ nhất. Nhưng rồi có sao đâu con. Khách đến rồi khách đi, khách đông rồi khách vắng, như sóng biển vậy. Quán sáng đèn là được, ngày nào mình còn cố gắng, ngày đó mình còn niềm vui.
Dì còn nhớ ước mơ của mình ngày xưa không.
Có chứ. Ngày nhỏ dì muốn được làm họa sĩ, đi vẽ phong cảnh ở khắp nơi. Lớn lên lại muốn làm cô giáo, đẻ vài đứa con, dạy nó học hành, tối về cười nói nấu ăn cùng chồng.
Và số phận chọn dì làm chủ quán.
Dì cười. Đúng, làm một bà chủ quán nhiều lời. Là giấc mơ tan tành như sóng biển.
......
Trên băng ghế tôi đặt lon bia lạnh. Mùa hè nắng gắt và mồ hôi tôi chảy mướt mải. Tóc tôi dài phải buộc túm ra sau, đã hai tháng tôi không cắt tóc, quần áo đầy mùi muối biển. Tôi bật nắp, bọt bia trào ra ngoài, tôi uống vội, lạnh đến tê người. Bia như chảy qua từng tế bào. Tôi châm thuốc, rồi nhìn ra con dốc hướng xuống bãi cát. Mùi biển ùa tới làm tôi căng lồng ngực, và nắng làm tôi phải nheo mắt cười. Tôi cất bật lửa vào trong tạp dề.
Cô gái ngồi xuống cạnh tôi, bật một lon bia. Nhìn tôi và nói hoàng hôn trên biển thật sự siêu đẹp. Anh ở đây chắc thích lắm.
Tôi cười. Đi du lịch là đi từ chỗ chán nản của người này sang chỗ chán nản của người khác thôi. Nhưng ở đây thì cũng vui.
Ai vẽ tấm bảng treo trên cửa ra vào vậy anh. Vẽ cảnh biển lúc hoàng hôn đẹp quá.
Dì mình đó.
Dì anh là họa sĩ à?
Tôi nhấp một ngụm bia. Không, số phận chọn dì làm một bà chủ quán nhiều lời. Dì đang trong bếp kìa.
Cô gái uống bia, nheo mắt nhìn ra biển. Những cánh diều càng lúc càng cao. Trong huyên náo đó có lẫn cả những tiếng chim kêu cuối ngày, tiếng sóng vỗ và cả tiếng gió reo.
Chúng ta đều rất may mắn khi được ở đây.
"Tính tiền cho khách con ơi."
From BeP
Tumblr media
13 notes · View notes
thememories5 · 2 years ago
Text
Năm 18, 19 tuồi, có một người anh chơi lâu năm trong buổi nói chuyện đàm đạo về cuộc đời từng hỏi em rằng, “Em biết cảm giác đáng sợ nhất trong cuộc đời này l�� gì không? - Em bảo, là sự cô đơn. Anh ấy giật nảy mình, vì không ngờ là em đoán đúng.
Ừ, chẳng ai nghĩ một người như em lại cũng cô đơn cả. 
Từ nhỏ đến lớn, vốn dĩ xung quanh em đã có rất nhiều người. Người đến với em vì chút nhan sắc ít ỏi, người vì thương em chút mà ở lại với em, người thì chọn bên em vì tìm thấy những dịu dàng . Cứ như kiểu, em chẳng bao giờ thiếu người quan tâm em vậy. Như một chàng trai từng bảo, rằng nếu em không có người này thì có người khác, sự tồn tại của anh ta cũng chưa chắc sẽ có nghĩa lý gì nhiều với em cả. Và vì, có lẽ ai cũng nghĩ về em như vậy, nên những người xung quanh em, chẳng ai dám đánh đổi chân thành lòng mình mà bám trụ bên đời em cả. 
Vậy nên, đến muôn cùng, em cũng như anh ấy, thấy đáng sợ nhất là sợ cô đơn.
Thứ cảm giác ấy ám ảnh đến nỗi, bất cứ lúc nào em cũng cảm thấy như thế cả. Ngày trước, khi còn ở nhà, em ăn rất chậm. Vì thế mà sau mỗi bữa ăn, mâm cơm chỉ còn lại mỗi em lủi thủi một mình... Sau một thời gian như thế, em đã tập đủ mọi cách để thật nhanh giống người khác. Tập cách ăn kịp tốc độ với người khác, chỉ để không còn phải ngồi một mình sau cùng mỗi bữa ăn nữa. Em đáng sợ như vậy đó.
Và giờ đây em không ca ngợi vẻ đẹp cô đơn, cũng không ghét bỏ nó, chỉ biết rằng, cô đơn vốn dĩ là bản chất con người. Với cô đơn, có người sẽ chán ghét, có người bất lực, có người học cách yêu thương, có người tìm cách gắn bó, có người đã hòa quyện nhập một với nó…
Và dần dà, lớn lên, em biết thêm nhiều cách để con người trốn chạy, để không cảm thấy mình cô đơn nữa. 
Có người uống rượu say. Có người mất ngủ. Có người dùng đầu thuốc lá tự chích phỏng tay mình. Có người tự gọi vào điện thoại của chính mình, để nghe tiếng báo bận, chính mình với mình cũng thấy bận huống hồ là từ người khác. Có người bắt đầu viết. Có người đi du lịch một mình. Có người cắt đi mái tóc dài đen nhánh, cũng có người chỉ ngồi bên mép giường trầm mặc lúc lâu, thở dài một hơi, rồi nằm xuống mà ngủ thiếp đi.
Những năm tháng mười mấy đó, em từng rất sợ cô đơn. Nhưng bây giờ đối với em, cô đơn ko phải là điều gì đó quá đáng sợ với em nữa rồi. Cũng như những trạng thái khác : vui vẻ, hạnh phúc, buồn rầu, đói bụng… thì cô đơn cũng là một phần, 1 trạng thái không thể thiếu trong cuộc sống em. Vì nó trở nên quá đỗi bình thường nên em đã làm bạn với nó, tâm sự, tìm hiểu, sẻ chia để hiểu được tầng sâu của trạng thái đó mang lại điều gì/ ảnh hưởng gì tới em.
Những năm tháng tuổi trẻ bên trời Âu buốt giá đó, nếu nói em không chạnh lòng khi bắt gặp ngoài đường những cái nắm tay cái ôm ngọt ngào giữa trời tuyết trắng xoá thì có lẽ là nói dối đúng không? Bất giác những lúc đấy có lẽ là lúc cô đơn hiện lên rõ ràng nhất trong từng tế bào cơ thể em. À, rằng người ta cũng có thể thấy ấm áp giữa cái lạnh thấu cắt da thịt này, thì đôi má vẫn ửng Hồng, từng tế bào họ vẫn có thể rung lên một cách ấm áp như thế… Em cắm chiếc tai nghe tiếp tục đắm chìm trong bản nhạc yêu thích, đôi tay tự xoa vỗ về sưởi ấm, đưa ánh mắt xa xăm rất nhiều người cũng đang xuýt xoa đôi bàn tay của họ dưới trời tuyết trắng xoá…
Nhưng đến lúc trở về ngôi nhà ấm áp của em, thì đợt sóng cô đơn ban nãy của em cũng trốn theo luôn rồi. Lúc đấy em nhận ra, à nó cũng chỉ là làn sóng cảm giác nhất thời trào dâng khoảnh khắc đó thôi, chứ nó không hề là tồn tại mãi mãi bên trong em đâu. Tiếp tục trở về với những thứ đang chờ em sẵn, món ăn em yêu thích đang chờ em bày lên bếp, chương sách đang còn vết gấp chờ em ôm nó vào lòng mà say mê “ngắm” nó, bài luận đang dở chờ em hoàn thành…
Cứ thế rồi em đắm chìm vào cuộc sống, những say mê của mình, “chơi đùa” với nỗi cô đơn và không còn cảm thấy nó đáng sợ như thuở mười mấy nữa. Khi em không thấy nó sợ nữa, thì việc có một người đồng hành tốt phù hợp với em là điều tuyệt vời thêm, nhưng nếu chưa thể thì em vẫn hoàn toàn hạnh phúc trong miền cô đơn riêng của chính mình 🤍
Con người mà, vượt qua được việc thấy mình cô đơn, bỗng dưng đột nhiên dần trưởng thành, chỉ trong nháy mắt...
8 notes · View notes
diracsea · 2 years ago
Text
RC23 - 2/36
Ngày Sanh Của Rắn (Phạm Công Thiện)
-----
02/02/2023: Ờm thì hôm nay (thật ra là hôm qua, nhưng hôm nay mới có thời gian lên đây ghi note) mình có tò mò lên google tìm thử "Ngày sanh của rắn" của Phạm Công Thiện, tại cũng ấn tượng với đoạn trích mà Bên phía nhà Z đăng lên cách đây chừng ba tháng:
mười năm qua gió thổi đồi tây
tôi long đong theo bóng chim gầy
một sớm em về ru giấc ngủ
bông trời bay trắng cả rừng cây
gió thổi đồi tây hay đồi đông
hiu hắt quê hương bến cỏ hồng
trong mơ em vẫn còn bên cửa
tôi đứng trên đồi mây trổ bông
gió thổi đồi thu qua đồi thông
mưa hạ ly hương nước ngược dòng
tôi đau trong tiếng gà xơ xác
một sớm bông hồng nở cửa đông.
Thì, cũng đại khái biết được là trên thivien.net có đăng toàn bộ tập thơ. Cả tập chỉ có đúng 12 bài thôi, chỉ đánh số chứ không có đầu đề, ngắn ngủi và bí ẩn như chính tác giả:
Ngày 10-7-1988, tại Garden Grove, California, trong lời tựa của ấn bản cuối cùng, Phạm Công Thiện viết: “…Tập Ngày sanh của rắn đã được nhà xuất bản An Tiêm ấn hành lần đầu năm 1966 tại Sài Gòn, và tập thơ đã biến mất biệt tích ngay sau đó chừng một thời gian ngắn. Tác giả đã lãnh đạm từ chối không cho tái bản trong vòng 22 năm nay. Bây giờ tôi có thể tự cho phép mình được thong dong rộng lượng đối với tiền thân của mình, đang lúc hậu thân hiện vùng vẫy rung chuyển tập khí để tự tạo ra huyễn thân tương lai... Trong 22 năm trời (với mấy trăm ngàn triệu người đã chết im lặng trên mặt đất) mà chỉ cho xuất hiện có một tập thơ mong manh với 12 bài thơ thực ngắn, như thế thì cũng đã nói quá nhiều đối với một người đang còn sống sót trong đôi phút phù du nữa và đang học hoài học mãi sự im lặng nào đó trên cao?”
Lúc biết là chỉ có 12 bài thôi mình cũng hụt hẫng phết, tại thích giọng thơ của người viết quá. Nhưng mà nói chung đọc đáng, bài nào cũng đáng, bài nào cũng buồn, cũng đau, cũng nửa dữ dội nửa âu sầu đứt ruột gan, cũng đầy triết, cũng thấy hình bóng quê (quế?) hương bảng lảng mơ màng hiện lên từ kí ức tác giả:
tôi nằm cho rã chiếu cạp điều
nước chảy lên vùng phố tịch liêu
tôi nhớ một lần cây quế mọc
tôi đứng gọi hương trọn buổi chiều
(Bài II)
tại greenwich village
tại làng thi sĩ
tại đường khói bay
tại hương trong giấc ngủ
tại chiều ba mươi tết ở việt nam
bây giờ anh xa hương đến mấy đại dương xanh
mấy phương trời cỏ mọc
mấy phương trời hương khóc
hương còn ca hát
hương còn phơi áo giữa phố buồn
hương còn cười
mười năm rồi cây quế vẫn mọc trên đời anh
trên mắt anh
môi anh
trên bước chân buồn phố mẹ ngày xưa
trên bước chân chiều phố lạ hôm nay
mưa làm tóc anh thơm
mùi cây quế
giữa hồ
mọc giữa hồ quế hương
tóc anh mọc dài
che chở hương
lúc mưa rơi
lúc đông lạnh
lúc chim chiều đi mất
mưa trên phố đêm
trên quán cà phê ý đại lợi
trên chiến tranh
của quê hương
của quế hương
còn anh
(trích Bài IV)
tôi nuốt nọc đen giữa đường guillaume apollinaire
từ xóm saint-germain-des-prés
mọc lên giáo đường hang động
cà phê biến hồn đầu thai
hoá thành một triệu con ma đen
nhảy múa trên núi lửa đầu tôi
tôi mặc đồ xanh
và mang đồng hồ da đen
tôi chứa chấp sáu ngọn lửa điên
trong sáu diêm quẹt còn rớt lại
tôi gọi hương và tôi chết giấc
tôi chạy lên trời làm rắn thâu đêm
máu đổ mưa đen
ồ cây mồng tơi
của thời trẻ dại
tôi gọi thầm
rắn cuộn tròn
tương lai
(Bài VII)
Người thương của tác giả tên Quế Hương, chắc vậy :).
Nói chung với mình kiểu thơ hiện sinh này đọc thì thích (nhất là tầm tháng Giêng mưa phùn ẩm ướt ở Hà Nội như này đọc mấy bài phiêu phiêu thích vl), nhưng mà mình không dám đi sâu, sợ bị cuốn vào mấy thứ vặn xoắn của tâm hồn con người. Ngày Sanh Của Rắn làm mình hơi nhớ đến Về Kinh Bắc (mà mình đọc cách đây đúng tròn một năm), cũng cái nỗi đau đớn của kẻ bị cắt lìa khỏi quê hương đó, mỗi chữ viết ra đều như cắt vào lòng.
Và, đọc cả tập thì thích nhất vẫn là Bài VIII, tức là bài được Bên phía nhà Z chọn để đăng lên, cũng là bài đã khiến mình tìm cả tập thơ về đọc.
Một trải nghiệm thú vị.
3 notes · View notes
thanhuyenguyen · 2 years ago
Text
Nay mệt, kiểu buồn ngủ rũ rượi xong chả muốn đi đâu. Dâu rụng cũng đúng ngày ghê. Đỏ từ cuối năm cũ cho đến đầu năm mới.
Hơn 11h mắt trĩu lại rồi. Nhắm mắt mà k ngủ nổi. Đúng 0h giao thừa (22.01.2023) pháo nổ ầm ĩ, bố thấy phòng tắt đèn cũng chả gọi đi chùa đình đền nữa.
Hầy, vèo cái 1 năm trôi qua. Tự dưng thấy buồn ghê gớm. Vì năm rồi chả được tích sự gì, tức lại thêm 1 năm ăn hại. Chả biết sinh ra tồn tại để làm gì. K có mục đích gì cả. Mọi thứ đều khiến mình cảm thấy hời hợt, k thiết tha. Nhất là khi nhìn lại lứa bạn đồng trang lứa.
Hôm 23 đi cắt tóc cho An ngáo do hôm trc đó mẹ mình tự cắt cho nó quả đầu nham nhở k chịu đc, nó k tu tu đòi đi sửa. Xong mình tiện cắt luôn. 2 chị em cắt chắc nửa tiếng. Hết 250k. Tự dưng thấy đắt với xót ruột ghê. Mà cũng chả đẹp. Chỉ là tóc dài gội đầu hơi mệt. Cắt ngắn đc như bọn con trai thì tốt nhỉ. Mà lại sợ bị đánh giá.
Tối luộc gà cúng giao thừa xong quên, để gà luộc nhừ quá, bị ăn chửi té tát. Cuối năm bố mẹ đi thu tiền các kiểu, tối 30 rồi có nhà chập điện bố vẫn phải.đi sửa. Bỗng chẳng biết bản thân có giá trị gì. Ở nhà bán hàng cũng chán, đi làm thì vui hơn vì có bạn bè. Mà giờ bảo mình quay lại làm chỗ cũ nhé. Xong nghĩ lại cảnh làm ca kíp, rồi công sức bao năm.cống hiến giờ quay lại cũng chỉ như người mới, lương thấp hơn cả lúc trước thì cũng chán. Rốt cuộc chả biết sống sao cho hết cuộc đời này.
Cả tuần nay con em thiểu năng trí tuệ méo hiểu sao kêu đau bụng đau sườn. Hỏi thì k nói, xong mắt chớp chớp mồm đớp đớp. Hỏi ngã à cũng gật, đi khám bác sĩ kiểm tra k sao, kêu theo dõi. Cứ đến bữa ăn là lại van nài nó để nó ăn cho còn uống thuốc. K lại động kinh lên cơn co giật thì khổ cả nhà. Nhìn chán k tả nổi. Biết là nó đau thật, bị đơ đơ như thế ai muốn, mà lắm lúc cái hành động với thái độ của nó k chấp nhận nổi, rú rít ầm ĩ, mở mồm ra là hét, xong nói năng linh tinh, chửi bậy chửi bạ. Gần 30t đầu rồi mà k bằng đứa trẻ con, lắm lúc thấy nó ngồi tranh đồ chơi với bọn con nít, chả làm đc cái gì. Thấy báo quá trời báo. Nghĩ đến cảnh bạn bè về nhà thấy như thế nên trc giờ mình chả dám mời ai về chơi nhà cả.
Chuyện tình cảm thì vẫn như thế. Mình vẫn rất giỏi né thính. Mình nghĩ sẽ sống cô độc như này đến cuối đời mất. Hôm nọ đi cưới A cận thấy nó mời nhiều bạn ghê. Mình chợt nghĩ mình chẳng may có lấy đc chồng chắc bạn bè mình k đủ 2 mâm mất.
Thôi năm mới. Mong mọi chuyện đều mới.
Chúc mọi người một năm bình an.
6 notes · View notes
gocnhoanyen · 2 years ago
Text
Morning pages ngày 28/11/2022
#day3 #daysom #team5hsang
Ngày thứ 3 của kế hoạch gia nhập team5h sáng. 
Hôm nay mình viết bằng máy tính thay vì bằng trang giấy như mọi khi, lý do là về nhà không mang theo. 
---
3 điều mình biết ơn hôm nay
Hôm nay mình biết ơn vì có được một buổi sáng trong lành ở làng quê, biết ơn vì được sinh ra từ làng, có cây cối chim muông, có bình minh và hoàng hôn yên lành. Tối qua đi bộ với mẹ, cảm nhận sự mát mẻ của không khí đêm trên đường làng, mình đã nghĩ đến ý này, sự biết ơn khi là một người con ở làng. 
Mình biết ơn hôm nay vẫn được thức dậy khoẻ mạnh, tinh thần sảng khoái và hạnh phúc, có máy tính xịn để ngồi viết mọi thứ, có ba mẹ và mệ nội để nói chuyện hỏi han, có đàn gà con để ra xem nó lớn lên như thế nào. Cám ơn cuộc sống vì những điều nhỏ xíu nhưng bao năm qua mình ít khi tự cảm nhận được.
Sáng nay mình hẹn ba mẹ đi cafe Phố La. 
Hôm qua
Hôm qua mình bắt chuyến xe sớm về nhà, vì dậy quá sớm (lúc 4h), đêm ngủ muộn, ngồi xe hết 3 tiếng nên cơ thể mệt mỏi uể oải kinh khủng. Kết quả là chủ nhật của mình toàn ngủ và ngủ, thật may là buổi tối cố gắng ngủ sớm lúc 10h nên sáng nay mọi thứ vẫn ổn để bắt đầu ngày mới theo đúng kế hoạch.
Về nhà, buổi tối được đi bộ với mẹ trên đường làng, được ăn bánh lọc mẹ làm, được ăn những món ngon mẹ chuẩn bị, cảm thấy được bao bọc ghê gớm. Xưa nay vẫn vậy, về nhà và khoảnh khắc đi xa về luôn là điều tuyệt vời nhất.
Chiều qua, ngồi chơi với thằng em nhỏ 6 tuổi, nói chuyện với nhau đủ thứ trên trời dưới đất, mình dạy nó các thành phần của một bông hoa, cái nào là nụ, cái nào là búp, nó học theo rất nhanh và cũng hứng thú để học nữa. Mình ngồi xuống với nó chỉ lên bầu trời, nó bảo “Trời đẹp chưa” trong khi toàn mây đen xám xịt tối hù, hỏi tại sao, nó trả lời “Vì đằng kia có một màu xanh đẹp!”. 
Buổi chiều mình đã cười và trò chuyện ngây thơ như một đứa trẻ, với một đứa trẻ khác. Mình cảm thấy như nhỏ lại, thấy mọi thứ đơn giản hơn. Chiều ngắm hoàng hôn, ngắm chim bay, ngắm cây cỏ và trò chuyện. 
Hôm nay mình muốn là một ngày như thế nào?
Đi cafe với ba ở cafe Phố La, đi cắt tóc ngắn theo kế hoạch ban đầu, gửi email cho anh về việc tổ chức sự kiện tháng 5, biên tập sách cả ngày và cảm nhận không khí ở làng thật sâu - gọi là savoring để cảm nhận thêm những thứ mà trước nay mình bỏ qua. 
Cảm xúc ngay lúc này là gì? Sự trong lành, thấu suốt trôi qua tâm hồn như gương soi, mình không có xúc cảm nhiều dâng lên về niềm hạnh phúc như khi viết ở trên giấy, chỉ thấy mỗi sự bình yên. Có lẽ đó là sự khác biệt giữa viết giấy và viết máy. Mình sẽ thích viết giấy hơn, vì cảm xúc dâng lên nhiều hơn. 
À hôm qua mình đã cười rất nhiều so với ngày thường. Nhớ những nụ cười trong suốt như thế lắm! Cám ơn vì đã cười trờ lại.
Huế, ngày 28.11.2022
2 notes · View notes
babycung · 17 days ago
Text
Tông đơ hớt tóc
Tông Đơ Hớt Tóc Baby Cưng – Tạo Kiểu Tóc Đẹp An Toàn Ngay Tại Nhà Cho Bé Yêu
Việc cắt tóc cho bé yêu tại nhà giờ đây không còn là thử thách với tông đơ hớt tóc tại Baby Cưng! Sản phẩm được thiết kế chuyên biệt cho trẻ nhỏ, giúp các bậc cha mẹ dễ dàng cắt tóc cho con một cách nhanh chóng, an toàn và chính xác.
Lưỡi Dao An Toàn, Không Gây Đau Rát: Với lưỡi dao được làm từ chất liệu cao cấp, tông đơ Baby Cưng giúp cắt tóc nhẹ nhàng, không gây kích ứng hay trầy xước da đầu bé.
Thiết Kế Nhỏ Gọn, Dễ Dàng Sử Dụng: Kiểu dáng nhỏ gọn, dễ cầm nắm, ngay cả các bố mẹ mới cũng có thể thao tác dễ dàng mà không lo bé khó chịu.
Tiếng Ồn Thấp: Giảm thiểu tiếng ồn giúp bé không bị giật mình hay hoảng sợ trong quá trình cắt tóc.
Sạc Nhanh và Pin Bền: Pin có dung lượng cao cho phép sử dụng liên tục mà không cần sạc lại thường xuyên, tiện lợi cho những gia đình bận rộn.
Tông đơ hớt tóc Baby Cưng là lựa chọn lý tưởng để giữ cho bé luôn gọn gàng và xinh xắn, đồng thời giúp bố mẹ tiết kiệm thời gian và chi phí.
👉 Khám phá và mua sản phẩm tại đây!
0 notes
iam-annhien · 8 months ago
Text
NHỮNG CÂU CHUYỆN DỞ DANG
---
Cái hồi mới quen P, Tôi chỉ 19 tuổi. Vậy mà đã mắc chứng Overthinking. Tôi nói với P tôi rất sợ nhìn thấy ai đó bỏ đi khỏi cuộc đời mình. Đó là thứ tình cảnh vô cùng bất lực và có đủ khả năng khiến tôi tự dằn vặt suốt đời bằng câu hỏi: “Mình không đủ tốt ư?” Điều đó thật sự rất tệ. Nên là tôi bắt P hứa, dù muốn buông tay, phải để tôi là người đi trước. P gọi tôi là con ngốc. Đầu óc đã ngốc mà cứ thích suy nghĩ linh tinh. Vì một người khi đ�� muốn ra đi, mọi lí do đều thành vô nghĩa. Huống chi là chuyện ai đi trước, ai đi sau. P đúng (Nhưng vẫn bị tôi mỉa mai: Anh có nhiều kinh nghiệm yêu đương nhỉ?).
Dù vậy, tôi vẫn không vượt qua được nỗi sợ hãi đấy.
Sau này đến khi quen T. Tôi vẫn thấy P đúng. Đầu óc tôi vẫn ngốc và vẫn cứ hay suy nghĩ linh tinh, nhất là khi tôi trong một thời gian ngắn ngủi đã tin. T chính là hoàng tử “rạch trời rơi xuống” của mình.
Và tôi cũng bắt T hứa “Có chuyện gì thì phải nói với em. Không được im lặng. Có chán ghét em cũng phải nói thẳng với em. Nếu anh im lặng em sẽ tổn thương. Đừng làm em tổn thương . Anh hứa đi”
T bảo “anh hứa!!!! Em đừng suy nghĩ linh tinh nữa.”
Vậy đó. Rồi cuối cùng người im lặng là tôi. Để T một mình bơ vơ không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Tệ đến vậy. Trần đời này chắc chỉ có mỗi tôi!
Tôi cắt phăng mái tóc dài đã nuôi dưỡng suốt mười năm. Vào một buổi chiều cuối xuân. Đúng ngay ngày giỗ 1 năm P mất. Những lọn tóc nham nhở thất thểu buông mình xuống sàn nhà vệ sinh. Lúc ngắm mình trong gương, thấy thật lạ lẫm nên khe khẽ nghiêng đầu, cố nặn ra một nụ cười mong tìm cảm giác quen thuộc. Xương gò má nhô lên rồi hạ xuống. Hai lúm đồng tiền lõm sâu. Và tôi khóc. Ngày lạnh. Không biết vì lí do gì. Nước mắt cứ tự nhiên ứa ra. Như một phản xạ có điều kiện. Che chở hay tự vệ. Trước những mất mát từ lâu rồi không còn nhớ rõ nữa. Rồi với tay lấy chiếc điện thoại, tự chụp một kiểu nhe răng toe toét rồi ấn nút send gửi mail. Mười phút sau tin nhắn đến. Yi bảo: “Đẹp trai quá! Mày đang ở xó xỉnh nào rồi?”
(Yi là người bạn khác giới thân thiết của P. Yi hay bảo tôi làm người yêu kiểu gì mà cứ để thằng P đi với Yi miết. Cả thanh xuân của nó là tao nè, chứ là mày bao giờ.
Dạo trước khi tôi đi, Yi thường xuyên sang nhà trông chừng tôi. Yi kể là cái hôm sáng sớm đó, nó nằm mơ thấy P. P biểu: “Mày giúp tao chăm lo cho Nhiên 1 khoảng thời gian được không?” Rồi Yi giật mình thức dậy. 5h sáng. Tự dưng thấy bất an trong lòng. Gọi cho P. Điện thoại reo mãi không ai nhấc máy. Đến mãi tận trưa tôi mới gọi lại bảo là P đi rồi)
Yi từng hỏi tôi: “Mày có tin vào chuyện tâm linh không?” Tôi nói không. Chẳng tin gì cả. Trời, phật, thần thánh, ma, quỷ… tôi chẳng tin ai cả. Nếu họ có tồn tại, vậy sao lúc đó chẳng ai nghe thấy lời cầu cứu của tôi. Để tôi miệt mài kêu gào trong vô vọng.
Yi im lặng.
Rồi tôi cứ trách P mãi. Người yêu kiểu gì mà đi rồi cũng không cho tôi mơ thấy một lần nào, vậy mà để Yi thấy. Gửi gắm các kiểu. Ai cần.
Kể từ lúc đó. Yi đồng hành cùng tôi suốt những 6 năm trời không có P bên cạnh.
Tôi đã đi nhiều nơi từ hồi tháng 9 năm 2018 đến lúc đó đã là tháng 3 của năm 2019. Đi đến đâu cũng cố gửi email hoặc postcard cho Yi và truyền đạt những điều không đầu không cuối.
- Tao sắp chết đói ở ĐL rồi
- Hôm qua, Tao nhìn thấy một người có bóng lưng giống P kinh khủng. Cũng mặc T-shirt màu đen, thế là tao chạy đuổi theo 1 đoạn dài
- Mày có tin không? Đi đến đâu tao cũng hẹn hò đấy. Xong rồi tao bắt người ta xòe lòng bàn tay cho tao xem. Tao nắm tay họ. Nó chẳng vừa gì cả. Thế là thôi. Kết thúc. Tại sao bàn tay P lại ấm đến thế hả?”
Sau này có hồi tôi nghĩ, không biết bàn tay của T có ấm không?
Chắc là ấm. Anh ấy dịu dàng đến thế cơ mà.
Tiếc là tôi chẳng có cơ hội để nắm.
Từ đây về sau, hết cả cuộc đời mình.
Tôi sẽ chẳng thể nắm tay T.
Dù chỉ 1 lần.
...
(Anh à!
Đừng nghe
Những chuyện dở dang, mà em đang kể!)
- T.A.N -
Tumblr media
3 notes · View notes
dichvugpkdaztax · 24 days ago
Text
Mở Cửa Hàng Nhỏ Có Cần Đăng Ký Kinh Doanh Không?
Mở cửa hàng nhỏ có cần đăng ký kinh doanh không là một câu hỏi được nhiều người đặt ra khi bắt đầu hành trình khởi nghiệp. Đăng ký kinh doanh không chỉ là nghĩa vụ pháp lý mà còn là cách để tạo dựng niềm tin và uy tín với khách hàng. Tuy nhiên, không phải mọi trường hợp đều bắt buộc phải đăng ký. Hãy cùng AZTAX tìm hiểu chi tiết về vấn đề này!
Tumblr media
1. Đăng Ký Kinh Doanh Là Gì? Tại Sao Cần Phải Đăng Ký?
Đăng ký kinh doanh là quá trình hợp pháp hóa hoạt động kinh doanh của cá nhân hoặc tổ chức thông qua văn bản được cấp bởi cơ quan nhà nước có thẩm quyền. Việc này mang lại nhiều lợi ích, bao gồm:
Bảo Vệ Pháp Lý: Đăng ký kinh doanh giúp bạn được công nhận là một tổ chức hoạt động hợp pháp theo quy định của pháp luật.
Tăng Cường Niềm Tin Của Khách Hàng: Giấy chứng nhận từ cơ quan nhà nước thể hiện rằng bạn hoạt động một cách minh bạch và có trách nhiệm, từ đó tạo dựng niềm tin với khách hàng.
Hấp Dẫn Nhà Đầu Tư: Các doanh nghiệp đã đăng ký thường thu hút được sự quan tâm từ các nhà đầu tư nhờ vào sự tin cậy và chuyên nghiệp.
Tuân Thủ Pháp Luật: Đăng ký kinh doanh giúp bạn thực hiện đầy đủ các nghĩa vụ pháp lý, giảm thiểu rủi ro và tránh bị xử phạt không đáng có.
2. Các Trường Hợp Không Cần Đăng Ký Kinh Doanh
Theo quy định hiện hành, có một số loại hình kinh doanh không bắt buộc phải đăng ký. Cụ thể bao gồm:
Buôn Bán Rong: Hoạt động mua bán không có địa điểm cố định, như việc bán hàng hóa lưu động.
Buôn Bán Vặt: Bán các vật dụng nhỏ lẻ, có thể không có địa điểm cố định.
Bán Quà Vặt: Cung cấp các món ăn nhẹ hoặc đồ uống ở những vị trí không cố định.
Buôn Chuyến: Mua hàng từ nơi khác và bán lại mà không cần có địa điểm cố định.
Dịch Vụ Nhỏ: Các dịch vụ như đánh giày, bán vé số, sửa chữa xe, cắt tóc mà không có địa điểm cố định.
3. Mở Cửa Hàng Nhỏ Có Cần Đăng Ký Kinh Doanh Không?
Nếu bạn dự định mở cửa hàng nhỏ với địa điểm cố định để thực hiện giao dịch, bạn bắt buộc phải đăng ký kinh doanh. Ví dụ, các quán ăn, quán nước hay cửa hàng bán đồ ăn vặt hoạt động tại một vị trí cố định và có biển hiệu rõ ràng đều cần thực hiện thủ tục đăng ký.
4. Mở Cửa Hàng Không Đăng Ký Kinh Doanh Có Bị Xử Phạt Không?
Mở cửa hàng mà không thực hiện đăng ký kinh doanh sẽ được xem là hành vi vi phạm pháp luật. Theo Khoản 2, Điều 6 Nghị định 124/2015/NĐ-CP, bạn có thể bị phạt hành chính từ 2.000.000 đồng đến 3.000.000 đồng cho hành vi kinh doanh mà không có giấy chứng nhận đăng ký hộ kinh doanh hợp lệ.
Thông qua bài viết trên, AZTAX đã cung cấp thông tin chi tiết về việc mở cửa hàng nhỏ có cần đăng ký kinh doanh hay không. Hy vọng rằng nội dung này sẽ giúp bạn có cái nhìn rõ hơn khi bắt đầu khởi nghiệp. Nếu bạn cần tư vấn thêm về thủ tục hoặc hồ sơ mở cửa hàng, hãy liên hệ với chúng tôi qua HOTLINE: 0932.383.089 để được đội ngũ chuyên viên của AZTAX hỗ trợ tận tình!
0 notes
quynhon-review01 · 25 days ago
Text
Mẫu tóc ngắn được xem là xu hướng phong cách mới của giới trẻ, các địa chỉ cắt tóc ngắn tại TP. Quy Nhơn cũng đang trở thành tâm điểm, thu hút đông đảo khách hàng. Các salon tóc tại đây luôn đảm bảo sự chuyên nghiệp trong công việc khi có nhiều nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng trực tiếp tạo kiểu được khách hàng đánh giá cao.
#quynhonreview #review #quynhon #hair #salon #tocngan #Hairstyle
0 notes